Chiều xuống chầm chậm. Những vạt nắng cuối ngày vẫn còn trải dài trên những thảm cỏ xanh, trên những mái nhà, và trên những ngọn đồi xa xa khuất sau dãy núi.
Mùa hè oi ả lại trở về, đẩy lui những ngày đông dài giá lạnh tuyết rơi, và qua đi những cơn mưa xuân tươi mát. Thời gian vẫn êm đềm trôi như một giấc mộng trong đêm. Thời gian là một chiếc bóng vô hình mang theo những kỷ niệm, những ước mơ của đời người. Thời gian vẫn là một thoáng mây bay và nó cứ trôi đi mãi không chờ đợi ai. Mùa hè trở về, nhắc chúng tôi nhớ lại mùa hè của bốn mươi năm về trước, thật là một khúc quanh quan trọng trong cuộc đời của gia đình chúng tôi.
Đầu xuân 1979, Ba tôi được Chúa gọi về Nước Ngài. Gia đình chúng tôi bấy giờ như đàn chim vỡ tổ. Trở lại nhiệm sở công tác ở Cà Mau, Chúa đã mở đường cho gia đình chúng tôi một cách kỳ diệu, để xuống tàu rời quê hương trong đêm 15.06.1979. Đây là chuyến tàu cuối cùng được phép ra đi, mang theo 336 người lớn nhỏ, trong khi chiếc tàu chỉ dài có 16 m và rộng 3.5 m. Khi chiếc tàu rời mũi Cà Mau và tiến dần ra biển khơi trong đêm tối, mọi người nhìn lại lần cuối cùng hình ảnh của quê hương thân yêu trong đôi mắt đẫm lệ. Ngày ấy ra đi, mọi người không biết bao giờ mới có ngày trở lại.
Sau hai ngày đêm lênh đênh trên biển khơi, tàu của chúng tôi gặp phải hai tàu cướp Thái Lan, họ uy hiếp làm cho bể tàu, nước vô nhiều. Họ cướp của cải rồi bỏ đi, để mặc cho tàu chúng tôi loay hoay trên biển khơi trong đêm trường tăm tối. Chúng tôi và các tín hữu trên tàu chỉ biết khẩn thiết kêu cầu Chúa cứu giúp. Tạ ơn Chúa, Ngài đã nhậm lời cầu nguyện, khiến cho một trong hai chiếc tàu cướp quay trở lại, thông báo cho chúng tôi biết rằng, đêm sau sẽ có bão lớn, và tàu chúng tôi sẽ gặp nguy hiểm. Họ thương lượng và kéo tàu chúng tôi vào vịnh Thái Lan. Tại đó, chúng tôi được những nhân viên của dàn khoang dầu cứu vớt. Họ đem tất cả mọi người lên dàn khoang của họ, rồi sau đó chiếc tàu của chúng tôi chìm dần vào lòng đại dương. Tạ ơn Chúa, tối hôm đó một cơn bão lớn đã xảy đến với những lượn sóng cao đập từng cơn vào dàn khoang dầu. Vài ngày sau, chúng tôi được đưa đến đảo tị nạn Pulau Tengah của Mã Lai, trên đó có khoảng 9000 người tị nạn. Tạ ơn Chúa, các tín hữu Tin Lành trên đảo được nhóm lại học Kinh Thánh và thờ phượng Chúa hằng tuần. Chúng tôi cùng nhau dự Lể Giáng Sinh 1979 trên đảo thật phước hạnh. Sau 9 tháng chờ đợi, gia đình chúng tôi được đoàn tụ với Má và chị tôi ở Thụy Sĩ. Trong chương trình kỳ diệu của Chúa, Má và chị tôi rời Việt Nam sau chúng tôi 1 tuần, nhưng khoảng 1 tháng sau đó đã được định cư tại Thụy Sĩ. Bước đầu tại Thụy Sĩ, chúng tôi học ngôn ngữ để hội nhập vào cuộc sống mới.
Được sự kêu gọi của Chúa bên cạnh công việc làm, chúng tôi được cơ hội hầu việc Chúa trong công tác thăm viếng chứng đạo cho đồng hương Việt Nam đang sinh sống rải rác tại Thụy Sĩ. Từng hồi từng lúc, các nhóm nhỏ được hình thành và bởi sự thăm viếng của Chúa, Hội Thánh Chúa được thành lập tại 4 nơi để duy trì sự thờ phượng Chúa và truyền giáo cho đồng bào. Trải qua nhiều giai đọan khó khăn, Chúa có ban phước nhiều để Hội Thánh Chúa được phát triển cho đến ngày hôm nay.
Nhìn lại bốn mươi năm đã qua, chúng tôi tạ ơn Chúa vô cùng, vì Ngài đã ban cho chúng tôi những cơ hội quí báu để hầu việc Chúa ngay khi còn ở quê nhà cũng như nơi hải ngoại nầy. Chúa đã chọn cho chúng tôi một nơi ở, để rồi từ đó chúng tôi có cơ hội ra đi. Chúa đã ban cho chúng tôi một gia đình đồng tâm hiệp lực hầu việc Chúa. Chúa đã cứu vớt chúng tôi trên biển cả đầy nguy hiểm để chúng tôi còn sống hầu việc Chúa. Thật như Lời Chúa đã chép: „Tôi sẽ chẳng chết đâu, nhưng được sống, thuật lại những công việc Đức Giê-hô-va“ (Thi Thiên 118:17) và „Tôi sẽ lấy gì báo đáp Đức Giê-hô-va về các ơn lành mà Ngài đã làm cho tôi ?“ (Thi Thiên 116:12).
Bốn mươi năm là một khoảng thời gian khá dài của một đời người, nhưng thật rất ngắn ngủi so với dòng thời gian vô tận, như Lời Chúa đã chép „Vì một ngàn năm trước mắt Chúa, khác nào ngày hôm qua đã qua rồi, giống như một canh của đêm“ (Thi Thiên 90:4). Biết bao nhiêu ơn lành của Chúa ban cho chúng tôi mà không bút mực nào tả xiết. Chúng tôi chỉ biết cảm tạ Chúa vì Ngài đã ban cho chúng tôi một cuộc đời, và chúng tôi vui lòng dâng cuộc đời đó cho Ngài sử dụng. Bước vào tuổi hưu hạ, chúng tôi mong ước Chúa cho còn có cơ hội để tiếp tục làm những công việc Chúa giao cho đến ngày gặp Chúa.
Các Anh Chị Em yêu dấu trong Chúa,
Bốn mươi năm trôi qua rất nhanh. Bây giờ khoảng thời gian còn lại của cuộc đời mỗi chúng ta nằm trong tay Chúa. Cơ hội hầu việc Chúa, cơ hội yêu thương và chăm sóc anh chị em mình cũng không còn bao lâu. Nhìn lại bốn mươi năm đã qua, lời Chúa nhắc nhở mỗi chúng ta: „Cầu xin Chúa dạy chúng tôi biết đếm các ngày chúng tôi, hầu cho chúng tôi được lòng khôn ngoan“ (Thi Thiên 90:12). Nhắc lại những ơn lành của Chúa, để thêm đức tin cho chính mình và hậu tự chúng ta, tiếp tục trung tín hầu việc Chúa, vì biết rằng để lại cho con cháu một gia tài không bằng để lại cho chúng một đức tin nơi Chúa. Con đường phục vụ Chúa đầy thách thức nhưng cũng đầy vinh quang phước hạnh, như lời Chúa khích lệ mỗi chúng ta: „Hãy làm công việc Chúa cách dư dật luôn, vì biết rằng công khó của anh em trong Chúa chẳng phải là vô ích đâu“ (1 Cô-rinh-tô 15:58).
Bốn mươi năm đã qua trong cuộc đời nơi đất khách quê người nầy, chúng tôi dâng lên Chúa lời cảm tạ, vì Ngài có đồng hành với Hội Thánh Chúa và chăm sóc giữ gìn từng đời sống của các anh chị em tín hữu. Chúng tôi chân thành cảm ơn tình yêu thương của anh chị em tín hữu đối với gia đình chúng tôi, đã cộng tác đắc lực để góp phần xây dựng Hội Thánh Chúa và đem Tin Lành cứu rỗi của Chúa đến cho đồng hương tại Thụy Sĩ. Xin Chúa cho mỗi chúng ta trung tín hầu việc Chúa ngay hôm nay, và sử dụng ơn tứ Chúa ban để phục vụ Ngài, như lời Chúa nhắc nhở: „Mọi việc tay con làm được, hãy làm hết sức mình; vì trong Âm phủ, là nơi con đang đi đến, chẳng có công việc, kế hoạch, tri thức hay là sự khôn ngoan“ (Truyền đạo 9:10, BDM).
Tin chắc rằng mỗi chúng ta sẽ gặp lại Chúa trong sự vui mừng phước hạnh khi thưa với Chúa rằng: „Con đã tôn vinh Cha trên đất và hoàn tất công việc Cha giao con làm“ (Giăng 17:4, BDM). Và mỗi người chúng ta sẽ được nghe tiếng êm ái của Chúa: „Hỡi đầy tớ ngay lành trung tín kia, được lắm; … hãy đến hưởng sự vui mừng của Chúa ngươi“ (Ma-thi-ơ 25:21). A-men.
Gia đình MS Ngô Bá Tạo / Mùa hè 2019 - Thụy Sĩ